* * *
Câu chuyện đầu tiên tôi kể bạn nghe, là câu chuyện ở đất nước Châu Phi.
“Mỗi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy. Nó biết rằng nó phải
chạy nhanh hơn con sư tử nhanh nhất nếu không muốn bị giết.
Mỗi sáng, một con sư tử thức dậy, nó biết nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất hoặc nó sẽ bị chết đói.
Điều quan trọng không phải ở chỗ bạn là sư tử hay linh dương. Khi Mặt Trời mọc, bạn hãy bắt đầu chạy.”
Cảm nhận của bạn khi nghe xong câu chuyện này là gì? Tôi thì đã suy
nghĩ rất nhiều. Và càng nghĩ, càng hiểu, tôi lại càng thấm hơn về những
quy luật ở đời.
Thứ nhất, đó là quy luật sinh tồn. Đọc 2 câu đầu
tiên, ta thấy hình ảnh con linh dương yếu đuối đang cố chống cự từng
ngày, từng ngày với tử thần. Ta những tưởng kẻ yếu thế phải cố gắng để
sống sót. Nhưng đọc 2 câu tiếp theo, bắt gặp hình ảnh con sư tử ngày
ngày thức giấc với nỗi lo sống – chết, ta hiểu ngay cả kẻ mạnh nhất cũng
phải nỗ lực không ngừng để tránh bị huỷ diệt. Quy luật sinh tồn không
chừa ai cả. Kẻ giàu, người nghèo, ai cũng phải “chạy”. Trí thức, công
nhân, địa chủ, nô lệ, không ai dám ngơi nghỉ nếu không muốn bị tụt hậu
và bỏ quên trong vòng xoáy cuộc sống vốn dĩ đã ngặt nghèo.
Mà
chạy, đâu phải chạy lung tung, chạy vô tội vạ được. Ai cũng vậy thôi, ở
đời phải sống có mục đích, có mục tiêu. Mục tiêu của con linh dương là
“chạy nhanh hơn con sư tử nhanh nhất”. Điều con sư tử muốn đạt được là
“chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất”. Mục tiêu của bạn là kiếm thật
nhiều tiền. Mục tiêu của tôi đơn giản là được sống với chính mình. Đừng
sống chới với không mục đích, như thế cuộc sống của bạn lúc nào cũng sẽ
chênh vênh, trôi nổi, không biết về đâu và chẳng biết bản thân đang cố
gắng vì điều gì.
Thứ hai, đó là quy luật đường đua. Đường đua là
nơi ta phải chạy không ngừng, chạy đến khi cán đích hoặc không còn đủ
sức mà chạy nữa. Nếu bạn đã xem bộ phim “Three Idiots”, bạn sẽ nhớ một
bài học mà những sinh viên tại Học viện Kĩ thuật đó được dạy. Đại loại
là: Cuộc đời là một đường đua, chỉ kẻ đứng đầu mới được nhớ đến. Vì thế,
để tồn tại, phải đè bẹp những đối thủ khác. Triết lý đó đôi khi quá vị
kỉ và tàn nhẫn, nhưng suy cho cùng nó không hề sai.
Đời này có
nhiều loại đường đua, đương nhiên cũng có nhiều cách đua khác nhau. Đè
bẹp các đối thủ khác để đứng đầu là một trong những cách đua bạn có thể
lựa chọn.
Nhưng điều tôi muốn nói ở đây không phải là dù bạn chọn
cách nào, thì cũng hãy cố gắng hết sức để về đích. Tôi chỉ muốn nói,
đời không chỉ là một đường đua. Đời đôi khi là thiên đường ấm áp và lộng
gió, tràn ngập tiếng cười. Đời có lúc là địa ngục tăm tối bạn phải gồng
mình cố gắng bình tĩnh bước qua. Đời có niềm vui, cũng có nỗi buồn. Bạn
cần chạy đua. Nhưng cũng cần những phút giây sống chậm lại và hưởng thụ
những gì mình có. Nếu sống chỉ để chạy thục mạng, bạn sẽ chẳng bao giờ
hiểu được cuộc sống này đẹp đến thế nào.
Thứ ba, đó là triết lí
nhẫn tâm. Để sống ở đời, tâm phải nhẫn và đôi khi cũng phải nhẫn tâm.
Mỗi ngày con linh dương và con sư tử đều thức dậy với mục tiêu của nó.
Nếu nó không kiên trì, không nhẫn nại, nó sẽ chết. Và nó cũng nhẫn tâm.
Đầu tiên ta chỉ nghĩ con linh dương là kẻ yếu đuối cần bảo vệ, con sư tử
là kẻ sát nhân tàn nhẫn cần bị tiêu diệt. Nhưng thử suy nghĩ kĩ lại
xem. Linh dương bỏ chạy thoát thân, chính là nó đang nhẫn tâm với sư tử.
Sư tử ăn thịt linh dương cũng nhẫn tâm, nhưng nếu không như vậy, nó sẽ
nhẫn tâm với chính mình.
Nếu đè bẹp người khác, ta nhẫn tâm với họ.
Nhưng nếu chấp nhận hi sinh cho người, là ta ác với chính ta, thậm chí với những người bên ta, yêu ta.
Tôi từng tưởng rằng có thể sống lí tưởng bằng cách sống không nhẫn tâm,
không toan tính hại ai, không nghĩ xấu về ai, không trả thù cũng không
gây hấn với ai.. Nhưng rồi đến một lúc tôi nhận ra, hoá ra thế là tôi
đang nhẫn tâm với chính mình, với những người yêu thương tôi nữa.
Mỗi người có một sự lựa chọn sống riêng. Nhưng dù là cách sống nào nữa,
thì vẫn luôn như vậy: tâm phải nhẫn và đôi khi phải nhẫn tâm.
Cuối cùng, một trong hai loài động vật vẫn sẽ phải chết. Không phải mục
tiêu nào cũng có thể đạt được. Đường đua rồi sẽ có ngày đến đích. Có kẻ
chạm đích, có kẻ không. Có người thành công, cũng có người thất bại.
Nhưng Mặt Trời, lặn rồi sẽ mọc, ngày mới vẫn sẽ đến, luôn là như thế mà.
Cuối cùng cả hai cũng phải chết, vì quy luật của cuộc đời là Sinh, Lão,
Bệnh, Tử. Hãy để "mỗi ngày tôi chọn một niềm vui". Thành công chỉ là
cảm giác, cảm nhận khi đạt được một điều gì đó. Còn Hạnh phúc là bằng
lòng với những gì mình đang có và cố gắng giúp đỡ được thật nhiều người.
"Hạnh phúc là Hành trình chứ không phải đích đến." Vì cái đích cuối
cùng của mỗi người cũng chỉ là cái chết mà thôi. Phải không các bạn của
tôi ơi?...
-- Sưu Tầm --Đọc thêm: ĐIỀU ƯỚC CỦA 3 CÂY CỔ THỤ
KINH NGHIỆM THƯƠNG TRƯỜNG HỌC TỪ TAM QUỐC
No comments:
Post a Comment